Mấy ngày tết ở nhà buồn muốn chết, mở TV lúc nào cũng thấy mấy chương trình giống nhau, kênh nào cũng chỉ có mấy người cười haha, chúc mừng nọ kia, chán hơn cả chương trình trong năm. Nhà nào cũng khách khứa ăn uống, hình như tết là dịp để mọi người tụ tập nhau đi ăn uống thì phải, ăn nhiều chỉ mệt bụng, lại còn mệt con gái nữa, hết nấu ăn lại rửa bát.
Đã thế mẹ lại còn không cho mình đi chơi ban ngày, lúc nào cũng bắt ở nhà trông nhà, tiếp khách (mấy năm nay không còn tiền mừng tuổi nên chả có hứng, lớn rồi chán thật). Mọi người í ới gọi đi chơi mà mẹ không chịu “giải phóng”, bó chân bó tay không chịu được. Tối đến đi ăn cơm khách về, mình và Thảo Nguyên tranh thủ được thời cơ đi chơi với bọn anh Chiến Ngọc, hôm mùng một đi hát karaoke đến hơn 11h đêm mới về, bị mẹ sạc cho một trận, chắc dông cả năm quá. Công nhận hôm ấy hát vui thật, mình chọn bài “Chú ếch con” bị mọi người nhìn xấu hổ quá chỉ muốn chui xuống đất, may mà lúc hát được mọi người cổ vũ, thay đổi không khí cũng tốt, mọi người cứ hát mấy bài thất tình chán bét.9h sáng nay bọn Dung, Huyền “đến hẹn lại lên”, ào vào nhà mình như một cơn bão, sau đó lại có cả Nga và Thắng (thằng “cháu” mình dạo này cao khủng khiếp, 1m78, nhìn choáng! Hồi học lớp 12 nhìn nó cũng bé bé mà lâu lâu không gặp đã trổ giò ác man!) Thế là cả bọn kì kèo mãi, cuối cùng mẹ phán: cho “giải phóng” đến 1h chiều (hura, cuối cùng cũng được đi chơi với mọi người)
Điểm dừng đầu tiên là nhà Minh Trang, dạo này trông cô nàng luật sư tương lai xinh ghê luôn, không biết có nhiều anh theo không :) Mình được giao nhiệm vụ chở Trang, hic, con nhái cõng con ễnh ương, chỉ vì Trang đi xe không vững, mặc dù lấy bằng lái sau mình có một tuần.
Chúc tết nhà Trang xong lại kéo vào nhà Hương, không ngờ Hương còn bị quản chặt hơn mình, chỉ được đi đến 12h (tại vì hôm nay nhà Hương hoá vàng chứ không thì chưa chắc, nhỉ). Mình vẫn có cảm giác khó nói chuyện với Hương, Hương cũng có vẻ vẫn ngại nói chuyện với mình, nhưng thôi, chuyện qua hai năm rồi, còn chấp làm gì nữa, mình phải độ lượng một chút chứ nhỉ. Không thể làm mãi một con bé ngạo mạn khinh đời được.
Điểm đến chính của mọi người hôm nay là nhà Nga, học với nhau ba năm, chơi cũng không phải không thân, thế mà bây giờ mới được đến chơi nhà bạn, thật là… Ai bảo nhà Nga mãi trong Bến Tắm, mà cũng tại mình không mấy khi được mẹ thả cho đi chơi Cả bọn đi xe máy, thế mà đi mãi đi mãi vẫn chưa thấy Nga nói là đến nơi. Không thể tin nổi ngày xưa Nga, Hiền, Hoàng Hương, Hà đạp xe đi học từ mấy giờ mà hôm nào cũng thấy đến lớp rõ sớm, quãng đường có lẽ phải dài đến 10km! (chứng tỏ bây giờ mình ở Thanh Xuân vẫn không ăn nhằm gì so với mọi người, có 5km)
Cuối cùng cũng đến đích, nhưng mình thấy ngạc nhiên vô cùng, vì biết nhà Nga nghèo ngay từ hồi cấp III, nhưng mình không nghĩ rằng lại nghèo đến thế, cả căn nhà mái tôn không có vật gì đáng giá, chỉ có một chiếc TV cũ, một chiếc giường, chiếc tủ và một bộ bàn ghế. Mình tự trách mình đã vô tâm khi thờ ơ với chính bạn bè mình và không khỏi khâm phục cô bạn nhỏ bé đã có một nghị lực đáng kinh ngạc, không khuất phục hoàn cảnh, vẫn vui vẻ lạc quan và không ngừng nỗ lực vươn lên. Hãy cố lên Nga ạ!
Nhân tiện mọi người vào Bến Tắm, tất cả lại kéo nhau đến nhà các bạn trong khu này luôn. Đầu tiên là nhà Hiền “còi”. Huyền than thở không có duyên với Hiền, lần nào vào chơi cũng đi vắng. Chẳng ngờ đúng thật, cô nàng “tít” đi chơi với người yêu mất, thành ra vào chơi với… mẹ Hiền! Ngồi chơi một lúc thấy hai đứa em gái Hiền ngấp nghé, nhìn thấy giống Hiền quá, vẫn nước da ngăm ngăm và đôi mắt sáng đẹp có hàng lông mi rất dài, chắc là một phiên bản thu nhỏ của Hiền, vì Nga nói chị em Hiền rất giống nhau, hihi. Rời nhà Hiền cả nhóm lại tạt vào nhà Hoàng Hương, cô bạn đi học xa nhất, mãi trong TP HCM, Hương vẫn vậy, chẳng khác ngày xưa chút nào, cao, gầy, hiền hiền nhát nhát. Đang ngồi thấy có tin nhắn, hoá ra Hiền b rủ vào nhà chơi, tiếc quá, “thân này ví xẻ làm hai được”, hic hic.
Ra khỏi nhà Hương đã gần 12h, cả bọn hứng chí lên rủ nhau vào nhà thầy Giang. Vào nhà thầy bị thầy trách sao lâu thế chẳng thấy mặt mũi đâu, ui, thầy nói oan cho bọn em, em mới gặp thầy hôm kỉ niệm thành lập trường mà… Nhân tiện có mấy đứa ít đến chơi nhà thầy, mình bắt thầy nói tên từng đứa, thầy nhớ hết, siêu phết, thế mà đến mình, thầy bảo: “Không nhớ, đứa chuyên hỏi khó thầy, không thèm nhớ!” Hu, không phải em muốn hỏi khó, chỉ vì em tò mò, thích tìm hiểu thôi mừ… Thầy bắt khai ra, đứa nào có người yêu rồi, đứa nào chưa, nhìn đi nhìn lại, hoá ra chưa đứa nào có “gì” cả (hay là có rồi mà giấu, bọn này ghê gớm lắm), thầy cũng nửa đùa nửa thật, bảo chưa có người yêu, không sao, thầy sinh năm 81, còn trẻ, lại đẹp trai thì lo gì ế, biết đâu lại “cua” được bạn học nào của mình ấy chứ!
Ngồi con cà con kê mãi, nhìn đồng hồ thấy đã 1h từ lúc nào, Hương bị bố gọi không biết bao nhiêu lần, mình thì chưa thấy gì, nhưng chỉ lo về muộn bị mắng, thế là tất cả “nhổ rễ”, ra khỏi nhà không quên chúc thầy giáo sớm cho học sinh ăn kẹo
Hôm nay đi chơi vui vẻ và may mắn, lại nhận thêm lời mời mồng 6 vào nhà Dung ăn cơm, về nhà tuy có muộn một chút nhưng không bị mẹ mắng (không biết mẹ vui vẻ gì, lạ thế?)