Nhân dịp nhận bằng tốt nghiệp, với yêu cầu phải đích thân sinh viên tới lấy, lớp Trung 2 hẹn nhau đi nhậu nhẹt một bữa cuối cùng.
Chiều 3h30 tập trung trước sân trường, mặt đứa nào cũng hớn hở. Tấm bằng tốt nghiệp mà mọi người mong ngóng bao nhiêu ngày bây giờ đã nằm trong tay. Mọi người đứng tán chuyện trước tấm biển FTU của tòa nhà 13 tầng, chờ mọi người tập trung đông đủ lấy bằng tốt nghiệp xong, 5h tất cả xuất phát tới quán ăn 1066 đường Láng – quán ăn của bạn của Tùng xoăn, ăn lẩu gà. Lẩu ngon, rượu cũng ngon, mình ngồi cùng bàn với mấy tên con giai, nên bọn nó cứ bắt mình dzô, may mà tửu lượng không tệ, nếu không thì tạch mất. Ngồi bên cạnh Đô, hôm nay nói chuyện với Đô hơi nhiều, thành ra bạn Mai cứ lườm mãi (mình chẳng để ý, đến lúc Kiên với Tùng trêu Mai “lườm lác hết cả mắt rồi” mới biết :”>)
Ăn xong tất cả đi hát karaoke. Mở đầu là nhạc sàn, những bài hát máu lửa, mọi người thi nhau hát hò nhảy nhót đến lúc mệt nhoài mới chuyển sang hát tình ca nhẹ nhàng. Bạn Quỳnh Anh lớp Pháp 2 (đi hóng hớt cùng lớp mình) dẫn theo một khách mời đặc biệt – thầy Hưng, thầy giáo vĩ mô I hot boy của K44F – hiện là “anh Hưng” – bạn trai sắp cưới của bạn í. Hai người song ca bài “Vầng trăng khóc” rất tình cảm (giờ mới biết thầy hát rất hay, thật tiếc là ngày xưa không rủ thầy đi hát lần nào :P).
Tới 10h, khi đã thấm rượu và thấm mệt, giọng đã khản đi vì hát hò nhiều, bài “Tạm biệt” cất lên. Không ai bảo ai, tất cả đứng dậy và cùng nhau hát. Chưa bao giờ mình thấy lời bài hát lại hay đến thế. “Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin nhớ, nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau…” Trung 2 từ hôm nay trở đi sẽ không thể có một ngày tụ tập đông đủ được như bây giờ, sẽ không còn dịp nào cùng nhau đi ăn uống, trêu chọc và hát hò với nhau nữa. Bất chợt mình vòng tay ôm Ngọc thật chặt, và phải quay đi lau vội giọt nước mắt vừa rơi. “Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin nhớ…” và đột nhiên cảm xúc không thể kìm nén được, mình ôm lấy Trang, ôm lấy Mai, cảm giác như buông tay ra mình sẽ mất đi mãi mãi những người bạn nhỏ bé đáng yêu của mình, những người bên mình suốt bốn năm qua. Trang gục đầu vào vai mình khóc nức nở làm mình không thể kìm được nữa. Hai đứa ôm nhau khóc. Mai bảo các bạn yếu đuối quá làm Mai xấu hổ, nhưng mình biết Mai cũng muốn khóc lắm, mắt đỏ hoe. Tự dưng nhìn ra xung quanh, thấy Phương, Huyền, Ngọc, Linh… cũng đang lau nước mắt. Buổi tiệc cuối cùng của Trung 2 kết thúc bằng màn chia tay trong nước mắt. Mình cứ tưởng mình là người mạnh mẽ lắm, vậy mà lại là người rơi nước mắt đầu tiên…
Bốn năm đại học trôi nhanh, Trung 2 đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình, một mảnh trong tâm hồn mình, và mỗi khi nhắc tới lại thấy vô cùng tự hào. Ở Trung 2 mình đã có những người bạn tốt, những người cùng mình chia sẻ, cùng nhau học tập, cạnh tranh và động viên lẫn nhau. Ở Trung 2 có những kỉ niệm vui buồn, có lúc cảm thấy Trung 2 chẳng có gì đặc sắc hay đáng nhớ. Nhưng đến bây giờ, khi thực sự không thể quay trở lại, mình mới nhận ra Trung 2 quan trọng với mình đến thế nào. Thật tiếc ngày trước đã không sống hết mình với Trung 2, thật tiếc ngày xưa đã có lúc hờ hững với bạn bè, thật tiếc đã không thể hiện hết tình cảm của mình dành cho các bạn…
Sau này gặp lại, chắc chắn sẽ không đông đủ được như bây giờ, chắc chắn sẽ không phải là những con người của Trung 2 hiện tại, ai rồi cũng sẽ thay đổi, mình rồi cũng sẽ thay đổi. Câu chuyện của chúng mình sẽ không nói về những chủ đề hôm nay nói nữa, tình cảm của mọi người với nhau sẽ không như hôm nay nữa, vị thế của mọi người sẽ không như hôm nay nữa… Nhưng có lẽ trong mỗi người, và trong chính mình, sẽ luôn luôn ghi nhớ một lớp Trung 2 không hoàn hảo, nhưng là một phần đời đẹp nhất, vô tư, hạnh phúc và trong sáng nhất…
Ngày 21/10/2009, lại thêm một lần thấm thía câu nói “Có những thứ chỉ khi nào đã mất đi ta mới biết nó đáng quý đến dường nào…”
Read Full Post »