Về quê, thấy thị trấn nhỏ bé của mình vẫn y như cách đây 3 tháng khi mình đi, vẫn yên tĩnh thế, vẫn vắng vẻ thế, vẫn bình yên thế. Tự nhiên thấy toàn bộ cơ thể được thả lỏng hơn, không còn những căng thẳng như khi bon chen trên đường phố Hà Nội đông đúc và chật chội. Ở Sao Đỏ này, mình được đi một mình một đường, không có tiếng còi xe ầm ĩ, không có đèn đỏ, cũng chẳng có ai làu bàu khi mình đi bộ giữa đường :D
Về đến nhà, vừa bước vào cổng đã tháy hơi buồn buồn. Cái vườn rộng nhà mình giờ không còn nữa, thay vào đó là một dãy nhà trọ bố mới xây, để kiếm thêm ít thu nhập cho sự nghiệp học hành của chị em mình. Ôi khu vườn tươi xanh yêu dấu của tôi, còn đâu những ngày vào vườn nhặt rau ngót, rau đay, hái quất, đuổi gà, hix.
Bể cá trong nhà thì “sạch bóng quân thù”, 8 con cá đỏ và 1 con cá đen theo đúng phong thuỷ mà mình bắt về đã “chầu tổ” cả. Mẹ nản quá không nuôi thêm con nào nữa. Hình như mẹ nuôi con gì, trồng cây gì cũng đều không được cả ^^
Bể cá ngoài trời lại “đông như quân Nguyên”, hàng đàn hàng lũ cá lớn cá bé thi nhau bơi lội tung tăng, nhớ cách đây mấy tháng lúc bắt về chỉ có 5 con mây chiều, 4 con cá kiếm và 3 con cá hắc, giờ thì không thể nào đếm nổi nữa rồi. Mình mát tay ghê, cá mình thả có khác :D
Cây hoa đá tươi xanh nổi tiếng đẹp như bông hồng của mình bị phơi nắng phơi mưa suốt mấy tháng không người chăm sóc, giờ co lại còn bằng một nửa lúc mình đi, nhưng cũng mọc thêm một lũ cháu chắt ở dưới chân. Sắp tới có lẽ mua thêm chậu về để tách đám con cháu này ra :D
Về nhà thích nhất là nghe mẹ mắng (mắng yêu thôi, mắng thấy mình cười nhăn nhở không nhịn được cười lại cười theo), mẹ lại còn gọi cả bá Túp, dì Thơm sang chơi “chửi góp”, can tội đi mãi không chịu về :D Cả đàn vịt kéo nhau đi lang thang trên đường, vừa đi vừa cười nói chuyện phiếm (ồn ào chết đi được, không biết có ai thấy chướng mắt không, he he)
Về nhà vui ghê, thế mà mình ở riết trên Hà Nội, suýt nữa thì quên mất cảm giác nhớ nhà :D